songs of september
(tiếng việt bên dưới, sau dấu hoa thị (*). chà, đúng vậy, hôm nay tôi ghi blog song ngữ, vì tôi cảm thấy thiếu gắn kết và hoà đồng xã hội.)
on 2020's Esther Day, John Green cited this quote from Tennessee Williams that hit home to me: "time is the longest distance between two places." in this analysis, travelling is not only about the geographical distance and the time zones, but also about the distance between time. I hope this explains how this blog still fits into travel although I don't do it as I usually do travel posts. in future photography posts, I will also tune them inwards, as I believe travel is a journey to the interior, as her86m2 said.
every september always denotes such a time of change in my life that even now, in retrospect, I still don't know how to feel. feelings are not singular, but rather an amalgam of feelings. it's like when you look at a mosaic and wonder about its meaning. a mosaic is not a piece's color but the entirety of them. when it comes to september, I experienced rock bottoms and moments of light-soaked joys. it's a time of change, big changes, and I can only say that I'm relieved everything was over, although I do miss them.
last year's september marks my grandpa's departure. this year's makrs my first month in the US. I did write a blog about my first week in america, but I felt like I was too emotional writing them, and I want to give myself another chance putting it in more understandeble terms and from a calmer perspective.
i. a song
that dissects this month in its entirety is september song by Agnes Obel, my 2nd most looped song in spotify history. the song itself feels like a realm of sand that's continuously sinking and rising, just like quicksands. the more you struggle, the harder you sink. calculus-wise, september is not about the maxima or minima, but the gap between them, the points of inflexion. september made me held my breath many times before I can let out a sigh of relief. however, as the song progresses, all that sand amounts to something with the power of redemption and ressurection. it's the deconstruction and reconstruction of virutally every aspect of my life.
ii. a name
as I said before, september is a month full of resurrection, so no name is as befitting as Anastasia, or she shall rise again. Anastasia is hands-down the best princess, probably because she weren't intially written or directed by Disney, which buys on happy endings, but later bought by them. compared to other prinecsses' journey, I like Anastasia's story best, as it is not simply a quest for "love" but a search for self, family, and past memories, about things that you remember and things that you forgot. I listened to Once Upon A December (or shall we say, September?) many times without never knowing its name until last summer, when I'm also reading Dostoevsky's The Brothers Karamazov, having a Harry Potter marathon, while lighting the Dalat Retro candle. these things connect together to form this net of memory that reminds me of summer months in Vietnam. Anastasia, I want to relive all the tenderness.
iii. a flower
this might sound weird but I rarely suceeded in choosing a flower for myself (until now, of course). most flowers I like in the past are because 1. the media told me to like it, and 2. my past partner and crushes like it. this doesn't mean that I didn't try before that, but my methodology in the past was quite rigid: I'd go to a list of flowers and their assigned meanings to try and pick one. on one of the attempt I got Calla Lily and Cyclamen, those Italian national flowers. I also liked French's fleur-de-lis but I wasn't too fond of Iris. for now, I'm happy with forget-me-not, those little babies that come in sky blue, pastle pink, and en blanc. it's pretty much the same colors like bougainvillea, my favorite in Vietnam. I'd probably hold onto this dual-flowership: bougainvillea for my tropical self and forget-me-not for my temperate self. bougainvillea reminds me of the summer months, while forget-me-not of the foggy seasons in Dalat and Pennsylvania.
I can just sit and laught about it now, but I must admit it hurt so much in the process. today is the last day of september, and despite the painful lessons that it taught me, I still want to linger and hold onto its comfort. I want to thank my past self and the wonderful people the helped me in this journey, this quicksand of emotions and many many things.
with love,
Sang.
*
vào ngày của Esther năm 2020, John Green từng trích một câu của Tennessee Williams, vốn có sức công phá và khắc sâu vào trong tâm khảm của mình: "thời gian là khoảng cách xa nhất giữa hai phương trời." theo nếp nghĩ này, việc du ngoạn không đơn thuần là khoảng cách địa lý và những múi giờ ta bay qua, mà còn là khoảng cách giữa thời gian. qua câu nói củ chuối này, mong là bạn hiểu tại sao bài này lại được xếp vào mục du lịch của mình, dù mình làm nó có hơi khác với bình thường một tí. không chỉ trong bài này mà mấy bài trong tương lai, mấy bộ sưu tập của mình cũng sẽ có thiên hướng đi vào bên trong nhiều tí, vì dù sao, her86m2 cũng từng nói du ngoạn là hành trình vào trong cốt lõi mà.
tháng chín hàng năm luôn là quãng thời gian cho những thay đổi lớn lao trong cuộc sống của mình. giờ đây nhìn lại, mình không biết phải cảm nhận như thế nào. đó không phải là từng cảm xúc đơn lẻ, mà là một hỗn hợp nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau. cứ như khi ta nhìn vào một bức tranh khảm, bức khảm không là màu sắc của từng viên gạch đơn lẻ, mà là cả thảy những viên gạch ấy. trong tháng chín vừa qua, mình đã trải nghiệm những khoảnh khắc tối tăm và những ngày vui ngập tràn ánh sáng. tháng chín là thời gian của xê dịch, của những thay đổi lớn lao, và điều duy nhất mình dám chắc là mình cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi thứ đã đi qua, dù mình vẫn nhớ mình của những ngày cố gắng.
tháng chín năm ngoái ông mình mất. tháng chín năm này tròn tháng đầu tiên mình bay qua mỹ. mình có viết một bài về tuần đầu của mình ở mỹ, nhưng mình cảm thấy nó cứ bị sồn sồn kiểu gì, nên hôm nay mình viết lại một bài cho dễ hiểu dễ đọc hơn, vì mình bình tĩnh hơn trong lúc viết.
i. một bài ca
đủ sức khai phá hết sắc màu của tháng chín chắc chắn phải là bài ca tháng chín của Agnes Obel, vốn được mình tua đi tua lại nhiều lần nên leo lên top 2 của lịch sử spotify. bài ca này như một xứ cát luôn thay hình đổi dạng, lúc chìm đắm, lúc lại dâng lên cao vời vợi, hệt như cát lún: ta càng vùng vẫy nhường nào, cát càng lún nhanh. từ góc nhìn của toán tích phân và vi phân, tháng chín không phải là điểm cực tiểu hay cực đại, mà là khoảng cách giữa hai điểm ấy, hay điểm cực trị. tháng chín cho mình nhiều phen nín thở, để cuối cùng được thở phào nhẹ nhõm. dù sao, theo nhịp độ của bài hát, chỗ cát ấy đều được xây cất thành thứ gì đó to lớn hơn trong hành trình làm lại từ đầu. trong thời khắc ấy, mọi khía cạnh trong cuộc sống của mình được phá vỡ, để rồi được xây lại từ đầu.
ii. một cái tên
như mình đã nói, tháng chín là tháng của sự hồi sinh, nên chẳng tên nào vừa hợp vừa hay như Anastasia, vốn nghĩa là nàng sẽ lại hồi sinh. Anastasia là cô công chúa tuyệt nhất, điều đó vốn chẳng cần phải bàn cãi, đơn giản vì nàng không được biên được diễn bởi Disney, vốn chỉ luôn chăm chăm vào những cái kết hạnh phúc, mà vì sau này Disney mua lại. so với hành trình của những cô công chúa khác, câu chuyện của Anastasia chạm sâu vào trái tim người đọc, vì nó không chỉ là hành trình tìm kiếm tiếng sét ái tình, mà là công cuộc khai phá bản thân, gia đình, và những hồi ức, những thứ ta đã còn nhớ hay đã quên. mình nghe Một Dạo Tháng Chạp (Once Upon A December) đã nhiều lần mà mãi mùa hạ trước mới biết tên. mùa hạ ấy, mình còn ngồi đọc Anh Em Nhà Karamazov của Đốt, coi cố Harry Potter, khi thắp nến thơm Đà Lạt Retro. những mảnh kí ức này bện thành một tấm lưới vững chắc cho mình nhớ lại và trở về những tháng hè Việt Nam một lần nữa. Anastasia, tôi muốn sống lại những ngày tháng ấm êm ấy.
iii. một bông hoa
cuối cùng, mình cũng có ngày quay lại và phải lòng chính mình, để tự chọn cho mình được một bông hoa. dạo trước, hoa mình thích một là vì xã hội quảng bá làm mình thích (kiểu như hoa hồng) hay là hoa mà bồ cũ với cả crush cũ thích. trước đó mình cũng thử rồi, nhưng mình thử kiểu lên mạng tìm danh sách các loài hoa và ý nghĩa chứ không dựa theo cảm tính như bây giờ. hồi đó, mình thích hoa ly với tiên khách lai, quốc hoa của Ý. mình cũng thích quân huy hoa bách hợp của Pháp, mỗi tội ngoài đời hoa diên vĩ nhìn hơi kinh. giờ đây nhìn lại, tháng chín hợp với hoa lưu ly: từng cánh hoa con con màu xanh da trời, hồng phấn, trắng nõn, hệt như màu hoa giấy Việt Nam (trắng và đỏ thì đẹp, chứ hồng cánh sen nhìn sến). hiện tại chắc mình chung thuỷ với hai bông thôi: hoa giấy nhiệt đới và lưu ly ôn đới. hoa giấy nhắc mình về những ngày hè bất tận, trong khi hoa lưu ly nhắc mình về những ngày sương mù giăng khắp Đà Lạt và Pennsylvania.
bây giờ nhìn lại, mình còn ngồi cười được, nhưng mình phải thừa nhận là quá trình vừa qua không hề dễ dàng. nhân ngày cuối cùng của tháng chín, mặc cho những bài học đau đớn mình đã trải qua, mình vẫn chưa cảm thấy sẵn sàng rời bỏ những khó khăn thuở đầu và những gì thân thuộc. dù sao, mình chỉ muốn cảm ơn bản thân và những người đã đồng hành cùng mình trên con đường này, giữa mớ cát lún ngổn ngang của cảm xúc và hàng ngàn hàng vạn thứ khác nữa.
thân,
Comments
Post a Comment